Wednesday, April 9, 2014

HÔM NGƯỜI ĐI


·       Về  Nhứt, Trần Kiêu Bạt

 
Hôm người đi mưa một ngày thảng thốt
Bên kia đồi chim chóc thôi bay
Con sáo nhỏ im lìm ủ dột
Dòng sông nào con nước bỗng chia hai.
*
Người ra đi sao người không về nữa
Mảnh trăng rằm tròn khuyết đã nhiêu khê
Mẹ vẫn đợi bên hiên nhà từng bữa
Thằng con trai biền biệt chẳng quay về.

*
         Trần Kiêu Bạt

Gió vẫn thổi nghiêng niềm thương nhớ
Khung trời này màu ngói đỏ âm dương
Cây bần lảo đứng bên bờ đất lở
Mai lìa đời còn nhớ kẻ ly hương.
*
Mưa sẽ rơi trăm ngày tầm tả
Chín con rồng quẩy khúc Cữu long giang
Sẽ giáp mặt cùng mênh mông đại hải
Tiếng Kinh vang hay khúc phượng cầu hoàng.

Lý Thừa Nghiệp
 
 

Monday, April 7, 2014

BẠCH HẠC


 
Bạch hạc ẩn tàng làn sương mỏng
Dạo bước rừng sâu sư tử hống
Tịch mịch hề! mây hay mộng
Gió rót thơ tràn suốt thiên niên.
*
Người về xiêm áo cũng u huyền
Bát phong lất phất cơn mưa thiền
Đại thừa ai thuyết rền thiên cổ
Vạn pháp hề! xanh chân đế.
*
Bỗng dưng cây lá bừng hương sắc
Con mắt xốn xang lòng huyễn hoặc
Cớ chi thất lạc hồn với phách
Thánh phàm bất giác nhớ quàng xiêng.
*
Bạch hạc bay về cơn mưa nghiêng
Rơi trắng thềm xưa sương hay khói
Bạch hạc chiều nay đôi cánh mõi
Bỗng thấy hoang vu cả đất trời.
*
Bạch hạc về đây hề! cố xứ
Trăng ngàn mờ nhạt giữa rừng cây
Trần gian như thể từ vô thỉ
Bồng bềnh rồng rắn một màu mây.

Lý Thừa Nghiệp