Saturday, December 17, 2016

MẶT TRỜI VÀ NHỮNG HẠT MÁU
















Mặt trời và những hạt máu
Đâu phải nghiễm nhiên mà có
Tình yêu và những mảnh trăng
Đâu phải tình cờ hiện hữu.
*
Hôn nhau đi
đâu phải mùa xuân nào cũng ấm áp
Tấm ngực trần và những cánh rừng xanh
thầm thầm biến hiện
diệt sinh.
*
Đâu dễ gì vẽ được những bình minh
những chân dung thiếu nữ
những bèo mây phiêu bạt
sự lộng lẫy của bốn mùa.
*
Dưới cội bồ đề hàng ngàn năm trước
trí tuệ bừng sáng và chứng ngộ
về tâm tánh của mỗi con người
là một vị phật.
Đích thực, mỗi con người là một vị phật.


Lý Thừa Nghiệp


Saturday, December 10, 2016

MÂY MÙ TỎA














MÂY MÙ TỎA
Ta sẽ đi và người sẽ xa
Tang điền sẽ nhớ cơn mưa hạ
Sẽ thương vó ngựa đời thiên mã
Thép đã xanh mộng hải hà.
*
Phiêu linh, phiêu linh đường lên dốc
Nhớ Mẹ chiều hôm lệ bỗng sa
Biên cương, biên cương hề! cô độc
Ta nhớ mùa thu nhớ chiến trường.
*
Đường xa mây cuốn mây mù tỏa
Ai nấu trà thơm ở cuối sông
Bao nhiêu cánh hạc còn phiêu bạt
Ta ở ven trời mơ nước lên.
*
Gió bụi vẫy tay cùng mưa nắng
Đầm đìa con mắt đẫm mù sương
So vai chạm mấy tầng thinh lặng
Trở gót chưa tìm thấy cố hương.


Lý Thừa Nghiệp


Sunday, December 4, 2016

NHẸ NHÀNG TRÔI















Bát nhã bát nhã hề! mây trắng
Cứ nhẹ nhàng trôi những cánh bèo
Rừng xanh không đợi từng cơn nắng
Mùa thu chẳng đợi lá vàng rơi.
*
Trăng lên trăng lên bàn tay nhỏ
Bốn mùa treo lững bức tranh son
Hiên trời đương nở hoa từng đóa
Đồi núi chông chênh nghĩa đất tròn.
*
Tam muội tam muội hề! sen nở
Bạch hạc bay về cõi gió sương
Đồng bằng nghe tiếng trùng dương thở
Nghe bước thời gian tự suối nguồn.
*
Rót cốc trà thơm chờ trăng sáng
Cớ gì mưa gió cứ lê thê
Lưới mây ai thả chừng vô hạn
Thơ rót mười năm, chẳng lý gì.


Lý Thừa Nghiệp


Monday, November 28, 2016

BẠCH HẠC
















Bạch hạc ẩn tàng làn sương mỏng
Dạo bước rừng sâu sư tử hống
Tịch mịch hề! mây hay mộng
Gió rót thơ tràn suốt thiên niên.
*
Người về xiêm áo cũng u huyền
Bát phong lất phất cơn mưa thiền
Đại thừa ai thuyết rền thiên cổ
Vạn pháp hề! xanh chân đế.
*
Bỗng dưng cây lá bừng hương sắc
Con mắt xốn xang lòng huyễn hoặc
Cớ chi thất lạc hồn với phách
Thánh phàm bất giác nhớ quàng xiêng.
*
Bạch hạc bay về cơn mưa nghiêng
Rơi trắng thềm xưa sương hay khói
Bạch hạc chiều nay đôi cánh mõi
Bỗng thấy hoang vu cả đất trời.
*
Bạch hạc về đây hề! cố xứ
Trăng ngàn mờ nhạt giữa rừng cây
Trần gian như thể từ vô thỉ
Bồng bềnh rồng rắn một màu mây.


Lý Thừa Nghiệp


Saturday, November 26, 2016

REO VỚI BIỂN
















Reo với biển bốn mùa gió cát
Khi quay lưng vẽ nốt thương trầm
Này hạt lệ suốt đời mặn lạt
Sao mắt người lớp lớp nắng xanh.
*
Ngồi đây nghe biển ràn rụa mãi
Sầu chưa xanh trên những đồi dương
Ngắt nhánh lan rừng hay cúc dại
Cắm lên bờ tưởng niệm mùi hương.
*
Sẽ nhớ mãi mùa mưa tháng tám
Thuyền ta về ấm áp cả dòng sông
Này biển lớn vẫn một đời nguyên vẹn
Vẫn nồng nàn nên biển mênh mông.
*
Xin cảm tạ cuộc đời ảo hóa
Mây bay đi, trôi đến tự phương nào
Con ốc nhỏ sống đời u nhã
Tận núi rừng từng đọt lá xanh mau.
*
Biển và lúa chung màu xanh ngắt
Những con trâu về chết giữa bùn đen
Ta nghiêng nón lòng bỗng dưng khuya khoắt
Nhát gươm đưa một vết ngang trời.


Lý Thừa Nghiệp


Saturday, August 20, 2016

SÓC TRĂNG NGÀY TRỞ LẠI





















Khi ta về trăng khua mùa tháng tám
Áo em vàng màu lúa chín Sóc Trăng
Xin chớ hỏi vì sao da rám nắng
Của Mẹ già của cuống rún trăm năm.
*
Khi trở lại lòng bỗng dưng quay quắt
Áo ai bay lồng lộng gió Cầu Quay
Ta sẽ đợi một ngày mưa ăm ắp
Đứng giữa trời sướt mướt những chua cay.
*
Khi trở lại, người xưa không còn nữa
Lòng ta ơi! chia mấy nhánh tang điền
Thì cứ bước ngập ngừng con đường giữa
Tận cõi lòng sóng sẽ vỗ triền miên.
*
Đây mái ngói, đây sân trường Hoàng Diệu
Của ngọc ngà áo trắng thuở thơm hương
Của trái tim một thời không thể hiểu
Cứ bập bùng tíu tít lửa yêu thương.
*
Đợi một bữa ta về thăm An Trạch
Chốn đất lành mộng mạ cũng bình yên
Của bằng hữu nhiều năm không gặp mặt
Của nồng nàn những cốc rượu thần tiên.
*
Gió Vũng Thơm gió thổi tràn Kế Sách
Của bốn mùa chín đỏ đất cù lao
Cây trái tứ giăng măng soài cam quýt
Trái tim mình, ngọn gió bấc xôn xao.
*
Nhu Gia, Nhu Gia trời quê ngoại
Những cánh diều xưa đã nhạt nhòa
Lừng lững con sông về Xẻo Muối
Áo Mẹ đường xa nắng trổ hoa.
*
Sóc Trăng, Sóc Trăng ngày trở lại
Sầu vẫn chưa tan một góc trời
Mai đi khoác áo màu hoa cải
Nhổ sào lìa bến, sương mênh mông.

Lý Thừa Nghiệp


Tuesday, August 9, 2016

NẮNG PHÁP HOA















Thắp bát nhang thơm giữa cánh đồng
Người xưa mờ tỏ khói mênh mông
Người như sương sớm như son phấn
Phút chốc trôi tràn khắp núi sông.
*
Buồn chi gió bấc hờn căm thế
Rót xuống đồi nương cả lạnh lùng
Ta về khung lại từng câu kệ
Sốc áo lên đồi nghe gió rung.
*
Tung nắm đất mù tăm thiên địa
Biển lùa khua động đất lao xao
Rượu cay một chén tràn điên đảo
Ngũ uẩn rơi vèo tận kiếp sau.
*
Có phải lòng ta mây bao la
Nên chi hoa cúc nở la đà
Nên chi trời đất cùng hoan hỉ
Nắng thắp muôn trùng nắng pháp hoa.


Lý Thừa Nghiệp


Thursday, July 28, 2016

CHÉN VÀNG SON














Nắng vàng lên, nắng rất thơm
Lòng ta từng táng lá xanh rờn
Bạch hạc còn bay vòng thiên cổ
Khách về nhấp nốt chén vàng son.
*
Ngồi xuống đây và gọi gió lên
Sẽ nghe ngan ngát cả hưong đèn
Thềm xưa áo lụa còn xanh mãi
Đàn sáo về quanh sân thủy tiên.
*
Nghệ sĩ hề! con nước dâng
Vỗ sóng mà ca khúc phù trầm
Trường giang gõ nhịp thơ đề án
Tinh huyết ai gieo nốt nhạc thần.
*
Có phải đương mùa hoa hướng dương
Nên chi hoa cúc nở hoang đường
Người xa như thể mây đầu núi
Và gió bao giờ thôi ly hương.
*
Ly hương cây cải mọc trên đồi
Hoa đốm lưng trời, hoa đốm rơi
Bỗng dưng vỡ lẽ ngàn phương mộng
Vạn pháp cùng chia một nụ cười.


Lý Thừa Nghiệp


Saturday, July 16, 2016

BÀI CA TÂY YẠNG















Em có nghe bài ca Tây Tạng
Đất rưng rưng, bông tuyết rụng mù lòa
Khi chuông mõ trầm trầm ai oán
Đất thần linh rờn rợn bóng tinh ma.
*
Em có nghe bài ca Tây Tạng
Gió núi lùa quạnh quẽ những đền thiêng
Khi lệ chảy vào mênh mông quên lãng
Bưng điêu tàn hứng lấy vết thương riêng.
*
Núi buồn bã, núi mù sương oan nghiệt
Những con người lầm lủi lưu vong
Trời đất cũ bỗng dưng biền biệt
Con ngựa già tắt thở lúc qua sông.
*
Mời em nghe bài ca Tây Tạng
Lửa bùng lên chấn động tận tam thiên
Người về chưa, đồi xưa trăng chưa sáng
Tâm linh hề! sừng sững đến vô biên.
*
Khi thế giới bỗng ngậm ngùi Tây Tạng
Em vẫn ngồi thắp nến với đêm sâu
Tăm tối vây quanh chập chùng mê sãng
Em vẫn ngồi và hát với trăng sao.

Friday, July 8, 2016

MƯA LÀNH


















Trở mình mầm mộng sinh sôi
Bồi hồi cây lá đâm chồi rừng xanh
Trong veo từng hạt mưa lành
Có bàn tay Mẹ dỗ dành chúng sinh
Tôi ngồi và đợi bình minh
Thắng xe chở cả tàng kinh lên đồi.

MỘNG MỊ MÀ CHƠI
Lòng vòng mộng mị mà chơi
Lũ chim di hót giữa trời núi cao
Với mây trắng với hoa đào
Với tôi là trận mưa rào đêm qua
Rung lên từng mỗi sát na
Trái tim xưa cũ bỗng ngà ngà say.


Lý Thừa Nghiệp


Wednesday, June 29, 2016

MUỐI SẼ TAN












Muối sẽ tan và tóc sẽ bạc
Này em  nhan sắc sẽ phai tàn
Chớp mắt mà xem lòng sẽ khác
Cây lá nhìn nhau rụng bạt ngàn.
*
Tình ta như thể là sương cỏ
Bỗng chốc rơi vèo không tiếc thương
Thân vẫn là thân vô xứ
Nắm đất sinh sôi đến dị thường.
*
Ta vẫn ngồi đây đong cát bụi
Buồn vui thưa thớt tiếng dương cầm
Ta vẫn ngồi đây bên chân núi
Thì thầm kể lể chuyện ngàn năm.
*
Có phải mùa xuân hay mùa hạ
Đã về gõ cửa một đêm mưa
Chứng tâm con nước tràn vô ngã
Vạn pháp lung linh nghĩa thượng thừa.
*
Ta về phơi áo trăng mười sáu
Vỗ sóng nghe rền cả núi sông
Thả chiếc bè không trôi vô đạo
Tự tại ngồi xem nước lớn ròng.


Lý Thừa Nghiệp


Sunday, June 19, 2016

BƯỚC QUA RỪNG













Bước qua rừng và bước qua biển
Chất ngất núi cao chất ngất đồi
Mây vẫn bay đi từ muôn thuở
Đất trời thinh lặng với riêng tôi.
*
Chữ nghĩa chất tràn dăm trang giấy
Tấc lòng nghi ngút khói phù vân
Vẽ chi tấm ngực viềng môi dại
Hun hút đầm sâu đá mấy tầng.
*
Vạt đất đánh vòng tâm duyên khởi
Nhìn xem thọ uẫn, lá như rừng
Thơ rơi vàng núi gieo mông muội
Thắp ngọn tình riêng cháy dỡ chừng.
*
Trăng vẫn là trăng mầu nhiệm đó
Người về thả mộng, mộng chìm nghiêng
Trăm năm xuôi ngược cùng mưa gió
Phật tánh y nguyên, phật tánh mình.


Lý Thừa Nghiệp


Thursday, June 9, 2016

TẤM LƯỚI CHÂU













Giăng tấm lưới châu ngày gió lộng.
Trở gót mà xem núi bạc đầu
Nghiêng vai hứng lấy vô biên mộng
Lưng trần tầm tả tiếng mưa mau.
*
Nghĩa thâm mật bỗng tràn lan tim phổi
Con én bay ngàn dặm gọi mùa xuân
Trang giấy mỏng bồng bềnh mây hay khói
Cười với mai, hoa cúc nở như thần.
*
Đường xuống núi mù sương chưa mở ngõ
Trái tim còn vàng đọng những mùa dâu
Thì cứ đợi vầng trăng lên mười sáu
Gió phập phồng lau sậy thở lao xao.
*
Thả tấm lưới châu trùm bốn biển
Vạn tướng xanh rờn những sớm mai
Cỏ cây nhan sắc cùng chu biến
Thì cứ ngồi đây xem mưa bay.

Lý Thừa Nghiệp


Tuesday, May 31, 2016

ĐẤT THẢN NHIÊN

















Đất thản nhiên và núi thản nhiên
Tâm người trải bạc tận tam thiên
Hoa khai từ thuở ngàn thu trước
Hạt thóc xanh nguyên mộng thánh hiền.
*
Vô lượng thọ hề! vô lượng tâm
Một màu trăng sáng cả sơn lâm
Hoàng oanh về đậu cành thiên trúc
Nhả xuống ngàn dâu khúc nhạc trầm.
*
Có phải mùa xuân nên mưa hoa
Đồi nương vang mãi tiếng Di Đà
Rừng xanh như thể từ muôn kiếp
Chày kình từng nhịp, tát bà ha.
*
Bạn lữ ta hề! mây thanh lương
Trời trong êm ả lạ thường
Những con mắt ngó chừng như hỏi
Những đường son đỏ, những đường hương.
*
Những tầng mây trắng, những bàn tay
Ba ngàn thế giới ở ngang mày
Chia nhau thọ mạng ngàn lao nhọc
Vạn pháp mờ theo én nhạn bay.
*
Từng chiếc bè lau trôi mênh mang
Trường giang lất phất mộng kê vàng
Sông xanh ngăn ngắt như châu ngọc
Hốt ánh trăng tràn vô lượng quang.


Lý Thừa Nghiệp


Thursday, May 26, 2016

QUA SÔNG










Cơn mưa rào trắng xóa
Ngàn phương gió đổ về
Đất ngàn năm chưa tỏ
Những đời núi đam mê.
*
Vỗ tay cùng biển hát
Bát nhã hề! mây bay
Sen hồng, hương ngào ngạt
Trôi đầy trên hai vai.
*
Qua sông hề! mưa bụi
Bay trắng những đêm rằm
Ta một đời như núi
Nợ mãi những mùa trăng.
*
Qua sông hề! bồ tát
Lũ bướm vàng tung tăng
Mênh mông hề! Phật pháp
Biển vẫn rền diệu âm.
*
Qua sông còn thảng thốt
Hư ảo còn lao xao
Cơn mưa nào sau chót
Vừa rơi xuống ngọt ngào.


Lý Thừa Nghiệp