THƠ BẠN BÈ



Thơ THƯƠNG TỬ TÂM

MƯA ĐƯA EM VỀ ĐÂU

*gởi Nguyên Nghĩa(Canada)

mưa em về khóc một mình
giọt trên thân tội nghiệp tình duyên anh
cuối đêm còn vỗ ngọt lành
mà anh người muộn mai đành đưa em
còn giọt nào xuống gối đêm
chiếu chăn nhớ mắt người lên tường dài


mưa tôi về một bóng tôi
áo che thui thủi bước ngồi bước đi
cuộc tình suông nhớ làm gì
không em cũng ghế cũng ly rót mời
uống đi mình quán không người
mưa ngoài chưa tạnh đành rời nhau sao


mưa em về lạc dòng nào
theo con nước rút em vào biển  xa
sóng bạc đầu vỗ tóc ca
khúc tình si nước mắt sa một đời.


THƯƠNG TỬ TÂM



Hồng Lĩnh - Phạm Thị Quý

TÔI ĐI TÌM TÔI





Suốt đời tôi đi tìm tôi
Tìm trong ngõ ngách cuộc đời yêu thương
Tìm trong cao thượng thấp hèn
Tìm trong ánh sáng, bóng đen đời thường
Tìm tôi trong cõi mù sương
Qua chông gai thấy con đường còn xa
Tìm tôi giữa cõi người ta
Thấy gần gũi bỗng vời xa mịt mù
Tìm tôi tìm giữa hư vô
Bỗng trên khung vải bất ngờ hiện ra
Cái tôi chân thật hiền hòa
Cái tôi tưởng lạ sao mà hồn nhiên
Cái tôi bao nỗi ưu phiền
Vẫn còn giữ chút bình yên giữa đời.


CÕI NHÂN GIAN


Nhân gian một cõi u mê
Ta đi đi mãi biết về nơi đây
Ngó lên trời tít mù cao
Ngó xuống đất gặp nỗi sầu thế gian
Quay ra tám cõi hồng trần
Mang mang hỗn độn thánh thần quỉ ma
Ngó ra cuối chốn ta bà
Mới hay còn có cõi ta với người
Phất tay vào chợ rong chơi.



VÁCH NÚI


Ta đứng tựa lưng vào núi
Nhìn lên những vì sao xa
Tìm đâu vì sao định mệnh
Mênh mông trong dãy ngân hà
Ta đứng tựa lưng vào núi
Lặng lẽ nhìn ra biển xanh
Mơ căng buồm trên biển rộng
Mơ chơi vơi giữa muôn trùng
Ta đứng tựa lưng vào núi
Thấy mình bé bỏng vô cùng
Những vì sao xa mời gọi
Như chờ ta giữa mênh mông …

Hồng Lĩnh Phạm Thị Quý










NGUYÊN NGHĨA
Cha còn nghe tiếng thở dài con?

 
tám năm mất mẹ - buồn chưa dứt
hồn còn đau xé vết thương sâu
nhìn di ảnh nến soi vàng vọt
giọt lệ nhiều khi ứa bất ngờ.

bỗng vỡ òa ra thành tiếng nấc
hồn sớm nay thêm vết chia lìa
trời trở xám màu mây tang tóc
đời mùa đông, người khóc cha đi.

ứa đi! này lệ, thành mưa đẫm
nước mắt muôn đời vẫn chảy xuôi
lệ ơi, nghĩa mẹ ân cha nặng
chảy giùm tôi dốc ngược lên trời!

lúc cuối đời cha khi ngã bệnh
nhắc, thằng con mất dạng đâu rồi?
hăm mốt năm trời hun hút bóng
cơ hồ không nhớ có cha đây.

tám năm mẹ mất - không về được
đủ suốt đời ân hận nghe con!
nghe nhắc con thêm buồn đứt ruột
cha trông con sẽ đợi mỏi mòn.

van cha, cứ thế, con ngồi lặng
nói sao, hà cớ chẳng về thăm
thâm ân cha mẹ cho đời sống
cân thuớc đâu đo nổi vô cùng!

lỡ có là chim, còn hiểu được
vì đâu, biền biệt tận chân mây
làm kiếp người sao con chọn nghiệp
dang cánh bay tít tắp đường dài?

sớm nay tin vội: cha yên ngủ
nhắm mắt rồi chưa thấy mặt con
mơ hồ nghe tiếng cha trong gió
con con ơi bất hiếu chưa từng!

cố dõi mắt trông ngoài vô tận
thấy gì đâu người khuất núi xa
chỉ thấy bóng con đầu cúi xuống
tay run run bưng mặt đầm đìa.

hồn thương tiếc gửi cùng nhang khói
tro bụi: cha, vừa rắc xuống sông
nước chảy dòng xuôi hay ngược lại
cha còn nghe tiếng thở dài con?

(tháng giêng, Tân Tỵ)


Nguyên Nghĩa

Cali, Đặng Phước Đức

dễ gì gặp bạn quan san

không gian dặm dặm, thời gian trùng trùng!
năm mười năm thoắt, tưởng gần
bốn mươi năm, bất ngờ còn thấy nhau 

bạn ta một thuở mày tao
đứa nay tóc rụng hói đầu, lạ đi
đứa kia còn thói rụt rè
ta bia sao bạn nhâm nhi tách trà?

đứng lên vai vỗ cười khà
đủ giờ đi kiếm ly cà phê chăng...
Cali ngủ sớm lạ thường  
may ra còn McDonald's mở khuya...

ngồi chưa ấm chỗ, phải đi
ở đây cũng hết giờ thì vô phương!
chuyện chưa đã mới nửa chừng
vậy thôi đành hẹn một lần gặp sau...

dễ gì gặp phước đức sao?

Nguyên Nghĩa
Garden Grove, Califoria, 7 tháng 7, 2013


VÕ MINH ĐƯỜNG

Câu Vọng Cổ giữa biển trời Nha Trang

Nhịp song lang gõ cùng sóng biển
Dây đào dây kép luyến đưa nhau
Hò Cần Thơ hay hò Đồng Tháp
Xê, xáng, u, liu, cống, xứ, hề…

Khách xa như lục bình trôi dạt
Mà đây cũng thể lục bình trôi
Vướng víu dưới lòng cầu sông cạn
Câu oán đưa duyên đến xứ này?

Thanh long ửng hồng mùa trái chín
Rợp bóng vườn nho chiều Phan Rang
Câu vọng cổ leo đèo vượt suối
Tháp cổ mây che, nhìn núi trong mưa

Cánh cò dầu dãi bên nương mạ
Non tơ trải lòng cùng gió mưa
Đông Bắc trở mùa xuân ngóng đợi
Vọng cổ lắng tình trong biển xanh
Lưu Thủy, Nam Xuân… độc huyền gởi lại
Cho đá trở mình chạnh nhớ những ngày quen.


VÕ MINH ĐƯỜNG

Thư viết cho con trước căn nhà cũ
 
-Gởi con Gia Thi
 
Ờ, đây rồi chút gió của hương
Của cây Kim Điệp nở hoa mùa trước
Của con bướm bay chiều ly biệt
Đã xa từ đó căn nhà

Quê người ba đã đi qua
Nấn ná bước chân đậu bạc
Nôi võng đong đưa là ba nhớ quá
Căn nhà mơ ước tuổi thơ?

Nắng chiếu ngời hoa mận trong sân
Tiếng chim hót và dịu dàng cơn gió
Vạt nắng sớm, giọt mưa… ba mẹ quen từ đó
Đất kết thành mùa nhớ, mùa xa

Giữ cho mình chút gió hương đưa
Chút xa lạ của người quê cũ
Con hãy lớn khôn đừng hỏi thêm gì nữa
Rằng quê ba sao chẳng thấy ba về?




THƯƠNG TỬ TÂM



Tình duyên tôi

Một căn nhà và một tôi trong đó
với những chiều những sáng gối tay nằm
nửa đời bệnh hoạn tình dâng chăn chiếu
em đi rồi anh thương nhớ thật ngoan.
*
Em đi rồi anh tay đứt ruột mềm
bó gối ngồi trước ngõ cố mà quên
bằng đau thương no đầy nuôi khôn lớn
anh nương nhờ theo bóng tối làm quen.
*
Anh nương nhờ theo bóng tối thì thầm
có những niềm u ẩn quá thương tâm
hạnh phúc nhỏ tròn như bong bóng nước
sẽ vỡ tan khi dứt cuộc mưa dầm.
*
Sẽ vỡ tan khi dứt cuộc tình mình
anh biếng lười yêu thôi phải van xin
rồi thân bệ rạc xin đời khép nép
sống những ngày còn lại phận thừa sinh.
*
Sống những ngày còn lại mất chân tay
từ em đi rồi đêm mãi không ngày
anh mơ hồ thấy tình yêu xa lạ
như nửa đời người chưa biết yêu ai.

(trích tuyển tập thơ LÁ)

THƯƠNG TỬ TÂM

Tiếc xưa

tiếc xưa quá chén không về kịp
xuân đã vì ai sớm nở hoa
qua sông tình phụ em về biển
một vết chim bay xuống cõi nào


sáng nay thuyền mục căng buồm rách
bạt mạng đời ta thiếu tay chèo
thuyền đi chậm quá trên lưng sóng
nửa kiếp tìm nhau chẳng thấy nhau


biển Đông thả được không lá thắm
hải âu vài tiếng rớt trong chiều
ta vẫn nhớ bây giờ vẫn nhớ
đề thơ lưu lạc gửi bao la


hàn sĩ chiều nay như đạo sĩ
neo thuyền bên hang động dạo chơi
cổ nhân đánh chén trên bàn thạch
nay ta ngậm lệ đứng bên trời.




TRẦN KIÊU BẠT

MƯA



Đêm nằm trong tiếng mưa rơi
Nghe bên mái lá giọng người ầu ơ
Buồn nghiêng một cuộc tình hờ
Đời run rẩy bước cõi mơ nào rồi.

Trần Kiêu Bạt


TRẦN KIÊU BẠT


KHÚC MÙA THU




1. xin một lần ngồi suy nghĩ trong tận cùng
trí nhớ mùa thu nào có đôi chim bay về nhà em làm
tổ - từng cánh chim nõn nà như những
ngón tay em – ôi! những ngón tay sầu
trong anh vạn cổ ngôn ngữ nào anh diễn
tả cùng em – buổi sáng với đôi chim
mớm mồi cho nhau cất giọng hát cao khi
mùa thu trở về với nắng vàng vuốt ve
sự sống.


2. mùa thu nào anh làm tên họa sĩ triền miên
vẽ hình chúng mình trong một vòng chữ
thọ to lớn. bởi từ khi sinh ra đời cái
chết vẫn luôn rình rập trong hơi thở
trong bước đi, trong những mật ngọt yêu
thương trong những đắng cay đời sống.


3. mùa thu nào anh ước mơ cừng em đi về
khu vườn địa đàng – giăng tay hái sao
làm hạt giống trồng cây ái ân giữa lòng
thung lũng in đầy những dấu chân chim.
anh sẽ thay quyền thượng đế triệu tập
loài người trở về phong em làm hoàng
hậu và triệu tập loài người trở về với
những tự thú tham lam nhớp nhơ bỉ ổi.
đời sống sẽ rất bình thường vì không còn
những sự cám dỗ bởi anh không muốn con
người làm nên tội lỗi thứ hai.


4. và bây giờ anh ngồi đây với mùa thu –
mùa thu không còn những cọng cỏ non
xanh ngón tay em mùa thu không còn đôi
chim bay về nhà em làm tổ mùa thu không
còn ước mơ một đời cao vọng. quá
khứ bỗng nhiên kéo về tràn đầy trong
không gian – ôi khoảng không gian với
tháng ngày xếp nhăn ý thức.
mùa thu nầy anh thiếu em – thiếu em.




TRẦN KIÊU BẠT


KHÓC ĐI


YÊU DẤU TÌNH TÔI


Lâu lắm chân anh mới dạt về
Tưởng chừng đôi đứa đã sơn khê
Thăm em buồn lắm trời mưa xuống
Nhà nhỏ đèn lu lạnh bốn bề


Mẹ già tóc bạc hơn mùa trước
Thêm chị theo chồng thôi ở đây
Riêng em đời chẳng thêm gì khác
Chỉ một hồn xưa chết mỗi ngày


Giọng thầm em trách như là khóc
Sao chẳng bao giờ anh viết thư
Để em còn nghĩ là anh nhớ
Tình em vô vọng  mấy năm dư


Lâu  lắm rồi em anh chỉ sống
Chút mộng đêm tàn cơn gió rung
Nhắc làm chi nữa mà đau lắm
Nghe đang nhỏ máu xuống lòng anh


Em hiểu giùm cho không nói hết
Dao đời nhát mạnh chém hằn thêm
Thuyền chao buồm rách mà chưa nghỉ
Sương gió ngày mai biết nổi chìm


Lụn xuống đêm nay lời tuyệt vọng
Gởi em thôi nhé biệt nhau luôn
Thời gian, anh hiểu rồi chôn hết
Chuyện một tình yêu quá đỗi buồn.



Ngô Nguyên Nghiễm


CHÂN TƯỚNG
* Tặng Lê Triều Điển và Trở Về


Ngọ nhễu chân cầu nắng quái thú
Hồn ai xuôi ngược ven quá khứ
Sân ngoài ngơ ngác đất và trời
Thăm thẳm thời gian vùn vụt trôi…


Bỗng như chân tướng không ngôn ngữ
Thần sắc âm âm cơn mộng dữ
Hoảng hốt ôm chầm loài xạ hương
Phong trần tràn ngập gió và sương…


Lỡ trải kiếp người ra cỏ hoa
Lêu bêu đồ vật đầy tư tưởng
Ấn tượng vô sinh cháy vất vưởng
Cài quanh phong thủy ngọn đèn ma


Rền quanh chuông gió từ thiên cổ
Tâm cũng bùng lên phút đảo thần
Giao thoa giữa nẽo đường bay lạc
Bào mòn tan tác gót giày xanh


Có chim đầu núi hót ngây thơ
Thì hóa đồng nhi tuế nguyệt chờ
Lão phu có khóc cũng như thế
Giang hồ sao trách lũ trăng khuya…


Màu sắc đầm đìa trên mái tóc
Búi đầu bái vọng lên sao Mộc
Kinh điển thừa thãi buổi sớm mai
Hay phải hoàn tu qua núi khác ?


Thiền sư là của đời nay gọi
Ngủ suốt ngàn năm có thấy say
Ai làm trắng áo A la hán
Vó ngựa hàn vi vỗ chạy hoài…


Tạm dùng ngữ pháp gọi nhân gian
Gió tạt mưa sa cũng dịu dàng
Có lúc, muốn thần hồn hóa đá
Coi cõi vô tri có tiếng than!


Thật ra, mưa mới tạt hiên ngoài
Ngọn đèn leo lét buồn vô tả
Thủy hỏa một đời tương khắc đây
Hà cớ lại tương sinh kỳ lạ


Chập chờn khả đạo phi thường đạo
Vỗ về ngựa trắng cháy lông mày
Lão phu có khóc cũng như thế
Giang hồ sao trách lũ trăng bay…

 NGÔ NGUYÊN NGHIỄM

( Buổi trưa buồn có sương, rồi gió, rồi mưa )





.Thơ Thương Tử Tâm
SÁM HỐI VU LAN


con cũng có một thời xưa lãng mạn
có lúc khật khùng trốn học làm thơ
tuổi già bó gối buồn muốn khóc
cuối đời chưa viết nổi cho mẹ một bài thơ

qua rồi thời rong chơi bè bạn
tập tành đủ thói xấu tật hư
nay về mở cửa căn nhà cũ
đâu mẹ ngồi chờ những đêm khuya

năm mươi tuổi uống biết bao nhiêu rượu
cũng chỉ loanh quanh chuyện thất tình
rượu tàn rót cạn vài giọt cuối
có phải ngày xưa lệ mẹ không?

thơ nầy viết như một lần sám hối
tâm động hành hương mấy cảnh chùa
chuông chiều mộ chí ngân kinh kệ
mẹ có về theo khói nhang bay.

1999 VN.TTT
 

Bạch Xuân Lộc

Dụi mắt
undefined 
Đám bụi theo luồng gió,
Thổi về hướng đời em,
Những áp lực êm êm,
Chờ xoay quanh em đó...
Bâng quơ nhìn sao ngã,
Ta muốn tựa vào nhau,
Nhưng lòng chợt đáu đau,
Trông đầu ghềnh sóng bạc.

Ta một đời trôi dạt,
Từ biết níu phao bơi,
Theo tháng năm đổi dời,
Bao lần chân đây đó.
Em đương thời son trẻ,
Sức sống quyện đam mê,
Được chìu chuộng vỗ về,
Đôi môi hồng xinh xắn.
Đám bụi còn quanh quẩn,
Như muốn cuốn em đi,
Xa vắng bóng xuân thì,
Ta quay ngang dụi mắt.


PHÙ SA LỘC

                 
MÁI NHÀ TÔI

Cái mùa nắng mái nhà ta
Ban đêm thấy ánh sao và trăng soi
Ngọn gió hẻm rất hiến hoi
Cũng theo lối đó vào chơi chí tình

Cái mùa mưa mái nhà mình
Ngày đêm cũng vẫn sập sình vậy thôi
Hễ trời sùi sụt giọt rơi
Thì lênh láng nước - Biển khơi trong nhà

Con yêu quên mẹ quên cha
Thuyền lớn thuyền nhỏ, ái chà, cứ đua
Trời mưa - trời mua - trời mưa
Mát chân đi lại - Bếp lò lạnh tanh

Dẫu buồn mặt chẳng vết nhăn
Thản nhiên sống - Bởi quá quen mất rồi
Em cười – Thơ viết lơi khơi
Vá sao nổi – Mái nhà ơi – Mái nhà!

***


Nguyên Nghĩa


ĐÔI KHI CHỈ MỘT ĐIỀU ĐƠN GIẢN




















Đôi khi chỉ một điều đơn giản
đêm nay ta sẽ lên giường sớm
may ra mộng tới kịp giao thừa
trong vô thức vẽ vời giấc mộng
ngoài bốn mươi thèm được trẻ thơ...
sẽ gặp mẹ trước thềm năm mới
với nến hương thắp giữa đất trời
mẹ vốn có bao điều van vái
từ con xa lời nguyện thêm dài.
sẽ gặp cha trước giờ mai nở
chờ sang canh xem nụ ra hoa
trà thơm ngát đựng trong bình cổ
thú thanh tao cha mất bao giờ?
sẽ gặp chính ta đêm trừ tịch
lòng phẳng phiu như nếp áo quần
môi thuở ấy nụ cười óng mượt
héo khô dần sau mỗi bại vong.
sẽ gặp mái gia đình khi trước
vẫn đoàn viên như buổi thanh bình
ta – kẻ sống mang hồn tưởng tiếc
tội nghiệp người đãng trí mau quên.
đêm nay ta muốn vùi trong mộng
giấc mộng thường thôi rất nhỏ nhoi
đôi khi chỉ một điều đơn giản
đủ làm nên hạnh phúc cho người.

NGUYÊN NGHĨA   
Dục Mỹ 1972 

chiều ra chờ gió ngoài sân
biết bao lâu gió không màng ghé chơi
ngóng theo hướng núi lên trời
mây che tầm mắt khuất người Vọng Phu 
tôi đi tản bộ qua cầu
nghe con suối chảy dưới sâu mát đầm
Buôn Sim cái xóm nhà sàn
Dục Mỹ quán xá ven đường di quân
ngậm thìa nước đá mát răng 
trên ly phản chiếu bóng hồng nhà ai 
thời trai trẻ ghé nơi này
ở năm sáu tháng rồi đi biệt mù
cái đời trận mạc về đâu
nhiều khi nhớ lại tưởng như quê nhà 
xưa nay nghe Cọp Khánh Hòa

thêm Ma Bình Thuận, vậy mà sợ đâu... 


 Nguyên Nghĩa 

2 comments:

  1. Cám ơn thi sĩ Lý Thừa Nghiệp lập trang Blog lưu giữ những tác phẩm không thể để bị mai một...

    ReplyDelete
  2. Lần đầu tiên vào trang thơ cũa anh lòng nghe ngút ngàn là lạ ...
    Vấn vương những kỷ niệm HD 61-68 ngày đời còn nhỏ nhưng bây giờ thì nhỏ lệ nhớ ngày xưa .....
    Noel 2016

    ReplyDelete