
Ai hái mùa xuân thả thênh thang
Bên đồi rực rở những hoa vàng
Trời bát ngát hương thời xa lắc
Trong mắt em xanh cả nổi mừng.
*
Ta chép tặng người dăm trang Kinh
Trí tuệ nghìn năm sánh lung linh
Ai như một bóng chim cô độc
Từ mùa xuân trước - chứng vô thinh.
*
Ai vẽ mà xanh cả sơn hà
Ngàn hoa bổng nở ở quanh ta
Trong cõi xuân sang trùng điệp đó
Thổn thức làm sao tiếng Di Đà.
*
Ta hái mùa xuân thả trên sông
Mai kia ra biển với muôn trùng
Tịnh yên hóa hiện trời xanh biếc
Nghìn kiếp nào trôi suốt bổn tâm.