Friday, April 22, 2022

CỎ DẠI NỞ VÀNG BÔNG








 

MUỐI SẼ TAN


 










Muối sẽ tan và tóc sẽ bạc

Này em nhan sắc sẽ điêu tàn

Chớp mắt mà xem lòng sẽ khác

Cây lá nhìn nhau rụng bạt ngàn.

*

Tình ta như thể là sương cỏ

Bỗng chốc rơi vèo không tiếc thương

Thân vẫn là thân vô xứ

Nắm đất sinh sôi đến dị thường.

*

Ta vẫn ngồi đây như cát bụi

Buồn vui thưa thớt tiếng dương cầm

Ta vẫn ngồi đây bên chân núi

Thì thầm kể lể chuyện ngàn năm.

*

Có phải mùa xuân hay mùa hạ

Đã về gõ cửa một đêm mưa

Chứng tâm con nước tràn vô ngã

Vạn pháp lung linh nghĩa thượng thừa.

*

Ta về phơi áo trăng mười sáu

Vỗ sóng nghe rền cả núi sông

Thả chiếc bè không trôi vô đạo

Tự tại mà trông nước lớn ròng.

 

Lý Thừa Nghiệp



CÁNH ĐỒNG SẮC GIỚI









 

VỖ CÁNH THIÊN THU

 



















Ly thất đại bước lên thềm tri giác

Áo hoàng hoa lất phất bên sông

Bầy hạc cũ bay về phương khác

Bờ dâu xưa nghi ngút khói tang điền.

*

Biển sẽ cạn và ngày sẽ hết

Gió vi vu từng mắt lưới ngu ngơ

Về đi em, chiếc thuyền khua lau lách

Những bờ trăng bát ngát ở hiên trời.

*

Lá vẫn rơi vèo không thương tiếc

Người về đâu sương đã trắng lưng đồi

Bàn tay lạnh, sá chi lời ly biệt

Những rừng cây bỗng khép mắt qua đời.

*

Về đi em, chuông khua chiều tống táng

Những bờ lau mưa dậy gió liêu xiêu

Tro đã lạnh, bốn phương cùng quá vãng

Con đại bàng chợt vỗ cánh thiên thu.

 

Lý Thừa Nghiệp