Sunday, October 29, 2017

ĐƯỜNG LÊN DỐC














Dưới chân rừng rú, đường lên dốc
Sợi tóc rung lên gió cuối mùa
Lòng nhớ người xưa mưa từng hạt
Ẩn tàng vô lượng nét xuân thu.
*
Nắng mưa gieo lấy mùa hoang dại
Vạn pháp sôi lên lũ ấu trùng
Trong chốn hoang vu mù sương đó
Đất bùn thóc lúa cứ đơm bông.
*
Biển vẫn trôi và thuyền cứ dạt
Những đời thiếu nữ những dung nhan
Mai kia trở gió màu son nhạt
Về nhé thềm xưa nguyệt vẫn rằm.
*
Ta gọi mưa về xanh liếp cải
Đời nghiêng xuống dạ tạc vuông tròn
Trong con mắt đọng màu hoa dại
Ta thổi bông bay trắng núi rừng.


Lý Thừa Nghiệp


Saturday, October 21, 2017

MỘT BUỔI VUI CHÂN SÁO















Viễn ly viễn ly chiều nắng tắt
Rừng cây long thọ đã mù sương
Lung linh ảo hóa hề!chân tánh
Bủa khắp nhơn gian tấm lụa hồng.
*
Dựa núi nhìn quanh hề! Ba cõi
Sáu nẻo thong dong một ngã về
Và ta một buổi vui chân sáo
Ném áo qua sông chẳng nghĩ suy.
*
Mưa tan biển hiện trăng mười sáu
Áo lụa mông mênh bóng niết bàn
Nhìn ra rừng lá xanh tam bảo
Lúa chín thơm lên khói tỏa tràn.
*
Viễn ly viễn ly ngày sắp hết
Ngồi giữa đồi nương thắp lửa trời
Thì ra vạn pháp đương sinh diệt
Ta đợi em về thắp nến chơi.


Lý Thừa Nghiệp

Friday, October 13, 2017

MẤY HÀNG NGHIÊNG














Thơ tôi viết mấy hàng nghiêng
Dăm hàng tịch mịch giữa miền hư không
Bồng bềnh nắng ở trên sông
Sông trôi về biển bỏ dòng nắng tan
Lệ tôi rớt xuống hai hàng
Mang theo dục vọng chảy tràn sắc thân.
*
Thơ tôi vẽ ngọn phong thần
Theo người lên núi tìm vầng trăng xưa
Khi về trời tạnh cơn mưa
Vườn tôi đất cát vắng thưa tiếng người
Đứng ngồi bóng tạc mồ côi
Ngó quanh quất thấy hình tôi nhạt dần.

A – NAN

Mình về hỏi lại A-Nan
Trăm năm tu Phật, niết bàn nơi đâu !?
Áo khăn vẽ lấy một màu
Thuyền trôi qua biển ba đào sóng giăng
Gió nào thổi ngọn ăn năn
Trăng soi vô lượng trên căn phần người.

 Lý Thừa Nghiệp


Monday, October 2, 2017

ĐƯỜNG MÂY HỀ! KIÊU BẠT


















Giọt giọt gieo tràn trang giấy trắng
Cuối mùa dâu bể gió bâng khuâng
Tóc sẽ thơm tho mùa nhãn chín
Biển cứ bồi lên những cánh rừng.
*
Sáng nay pha nắng cùng son đỏ
Những đất chồi xưa bỗng dậy thì
Những con mắt nhớ mưa mùa hạ
Tiếng guốc còn khua với tiếng mưa.
*
Đường mây, đường mây hề! Kiêu Bạt
Nhớ bạn sầu lên khúc đoạn trường
Hồ dễ tử sinh ly rượu nhạt
Trăng sáng đồi xưa gió loạn cuồng.
*
Người về đứng ngó đời thưa thớt
Chiếc bóng nghiêng theo ngọn gió chiều
Mai kia trong chốn phù sinh đó
Khép mắt chìm theo tiếng gió reo.


Lý Thừa Nghiệp