Có
gì lạ, bài thơ như bông nắng
Trái tim gieo bão, rất tình cờ
Kẻ
chân tu bỗng dưng ngã mặn
Đứng
giữa trời ngẫu hứng, làm thơ.
*
Tiếng
chân ngựa gõ đều trên núi
Lòng
ta ơi, phiêu bạt đến bao giờ
Trang
thơ đó ngàn năm chưa dứt
Những
cuộc tình, bụi ẩm, chuyện đời xưa.
*
Cứ
thong thả giữa vô vàn lau lách
Nghe
lũ chim vang dậy tự muôn trùng
Cứ
thù tạc dưới vầng trăng thanh bạch
Nghĩa
đất trời, nhàn nhạt hạt sương trong.
*
Có
muộn màng chi hề! thiên lý
Cứ dạo
chơi này vườn cải, vàng hoa
Này
lụa mỏng và hương nồng mộng mị
Vẫy
mực ca chia nắng với sơn hà.
TRĂNG SON
Chuốt chi gấm lụa cầu kỳ
Cho hương sắc chở dậy thì gió mưa
Đường mây lớp lớp đương lùa
Những cô thiếu nữ vào mùa trăng
son
Con trăng đương khuyết hay tròn
Mà soi ngây ngất núi non sông hồ.
Lý Thừa Nghiệp
No comments:
Post a Comment