Làu
làu thiên địa hề! kinh kệ
Gõ
xuống trần gian tựa tiếng đàn
Ngàn
thu lá rụng hề! chân đế
Gió
bụi mù sương bóng dã tràng.
*
Chầm
chậm nghe rừng thổi lá rơi
Người
đi từng bước cũng qua đời
Từng
cơn phiêu hốt từng mê hoặc
Lau
sậy đong đưa cá đớp mồi.
*
Hoa
trôi và người cũng trôi
Gió
cuốn nên thơ rớt trên đồi
Mây
vẫn bồng bềnh mưa róc rách
Phóng
một đường bay đến mịt mờ.
*
Đất
mở cửa lòng từ sinh vô lượng
Những
bờ sông bông huệ nở thênh thang
Hương
sẽ ngát tận cõi trời vô thượng
Đất
đá đề tên Đại Niết Bàn.
Lý Thừa Nghiệp
No comments:
Post a Comment