Lần lượt bạn thân cứ lìa đời
Không phải mùa thu sao lá rơi
Ly khách chẳng cần bàn tay vẫy
Cớ gì sóng vỗ tận ngàn khơi.
*
Thì ra tất cả đều ly biệt
Tất cả đều như tiếng thở dài
Máu tim một bửa rồi khô kiệt
Bàn tay hờ hững chẳng buồn lay.
*
Lòng bỗng nghiêng chìm, bỗng thổn thức
Bạn nằm khép mắt nhớ gì không
Quay đi bỏ lại ngàn oan khuất
Gió sẽ tràn lên sẽ phiêu bồng.
*
Thì cứ rồ ga, cứ phi mã
Bên kia rừng núi hề! hư không
Quê nhà yên ả hề! vô ngã
Ngàn dặm trời xanh mây mênh mông.
*
Thì cứ hồn nhiên mà đánh giấc
Đất trời phút chốc sẽ mù sương
Mười phương lau sậy hề! vô sắc
Tâm huyết chia chung một cội nguồn.
Lý Thừa Nghiệp
No comments:
Post a Comment