Mai xuống
núi hỏi đường xa hay ngắn
Nhà của em
trồng mấy luống hoa vàng
Khi ta về
con nước lớn mênh mang
Khi tách
bến, con đò đưa mấy độ.
*
Ta thương
lắm những cơn mưa châu thổ
Những vườn
hoa sẽ vĩnh viễn xuân thì
Qua nhà người
con gái tuổi vu quy
Hai tay khép
một vầng trăng mười sáu.
*
Trời đất kia
ngàn năm còn thơm thảo
Cho mực nồng
hoa phấn đẫm son tươi
Khi ta đi
sen búp nở quanh người
Chơi cút bắt
mùa xuân hay mùa hạ.
*
Khi bước
xuống giữa hai hàng cây lá
Biển rừng
ơi! trăng óng ánh lạ thường
Ở nơi này mà
lòng tận muôn phương
Nghe ngan
ngát mùi hương trầm thiên tích.
*
Và có lúc
hồn xanh như ngọc bích
Cả núi đồi
bừng tỉnh khúc hồi sinh
Những con
nai đang náo nức tỏ tình
Hoa sẽ nở
bốn mùa như thế đó.
Lý Thừa Nghiệp
No comments:
Post a Comment