Mưa gõ
nhịp nghe đất rền tích tắc
Những bóng
người bóng quạ sẽ bay qua
Khung cửa
sổ con mắt chiều xô lệch
Gió mùa
đông còn quanh quẩn hiên nhà.
*
Những con
sông trôi về hướng núi
Ta ngồi đây
tuyết trắng ngang vai
Đã ngàn
ngày đã trăm năm mê muội
Những anh
em đã chết tự bao giờ.
*
Ta đứng
vẫy ta về nơi hoang dã
Buông hai
tay rơi tự kiếp nào
Người ghé
lại tấc lòng rêu đã phủ
Bụi đã mờ
và vàng đá hư hao.
*
Bụi vẫn
phủ từng giờ em thấy đó
Lòng ta
rung và lạnh buốt xương da
Mai khép
mắt xin trời cho chút gió
Thổi ta
trôi về một góc quê nhà.
Lý Thừa
Nghiệp
No comments:
Post a Comment