Người như sương sớm như hoa đốm
Vẽ vòng biến dị những sinh ly
Cùng tử ngồi xem cơn mưa sớm
Hốt giác hốt mê đến dị kỳ.
*
Mình về mở cửa phù sinh đó
Hớp chén mù sương chén tử sinh
Con trăng còn đó mùa son đỏ
Bụi cát nhìn nhau bỗng cựa mình.
*
Thì
cứ rót từng đường xanh ngọc
bích
Bởi tâm người nguyên vẹn tự muôn niên
Hồn nhiên sóng bủa duyên tan hợp
Rừng núi xanh lên nghĩa thượng thiền.
*
Lô nhô vạn pháp hề! vô ngã
Tiếng hống nghe vang cả núi rừng
Người vẫn cùng mây trôi vô hạn
Cớ gì cùng tử đứng bâng khuâng.
No comments:
Post a Comment